Tôi yêu mỗi buổi sáng ở Venice





Tôi vẫn luôn tỉnh giấc với mong muốn được nướng giường thêm 10 phút nhưng một khi đã bước xuống giường và mở cửa sổ, tôi biết một ngày mới đã đến và tôi không thể chờ đợi thêm được nữa.

Một ngày mới bắt đầu bên khung cửa sổ tràn ngập nắng vàng, chim bồ câu thỉnh thoảng rất phiền phức vào buổi sáng ví dụ như nhiều khi tôi phát hiện quần áo của mình có dính "sản phẩm thiên nhiên" của chúng chỉ vì tôi phơi quần áo ở ngoài hay nhiều khi những cặp bồ câu mới sáng sớm đã "yêu" làm loạn hết cả một khoảng sân trước nhà... Mặc dù vậy, buổi sáng ở đây thật dễ thương!

Buổi sáng có lẽ là thời điểm tuyệt vời nhất trong ngày đối với tôi. Không khí mát mẻ trong lành rất dễ chịu, thật tốt khi bắt đầu một ngày mới ngập tràn năng lượng bởi tôi biết từ lúc bước vào công việc cho tới nửa đêm, tôi không thể dành thời gian cho bản thân và chiêm nghiệm những điều dịu dàng như vậy nữa. 

Tôi chuẩn bị bữa sáng, ngắn ngủi và ít ỏi với một ít bánh quy và cà phê. Những thứ có thể khiến tôi tỉnh táo cả sáng. Trong khi những người bạn cùng nhà vẫn còn đang ngủ say, tôi nhẹ nhàng pha cà phê và ngồi xuống thưởng thức. Đã một khoảng thời gian tôi không còn cuồng điên với mạng xã hội, vì tôi không có nhiều thời gian như trước và vì, tôi không muốn lãng phí thời gian ít ỏi còn xót lại trong 24 tiếng trong ngày của mình.

Thật may mắn tôi sống trong một căn hộ với rất nhiều cửa sổ. Từ phòng khách cho tới nhà vệ sinh lớn. Mọi công tác vệ sinh cá nhân sáng sớm cũng thật lãng mạn biết bao với cửa sổ mở rộng, không khí trong lành và ánh nắng vàng sáng sớm đón tôi mỗi sáng. Tôi rửa mặt mũi và trang điểm với tiếng bước chân di chuyển ở dưới sân nhà của những cô chú dọn dẹp vệ sinh thành phố, những tiếng chào nhau buổi sáng, và cả tiếng chuông nhà thờ rung nhắc nhở tôi rằng chỉ còn 30 phút nữa là tới giờ đi làm, cũng vì thế mà tôi chẳng nhỡ giờ làm bao giờ chăng?

Tôi mở cửa nhà và bước ra ngoài sân với mùi thơm hoa nhài rất đỗi dịu dàng. Sao tôi yêu cái mùi hương ấy thế không biết, sao loài hoa ấy lại thơm dịu dàng đến thế nhỉ ?! 
Bước đi... mỗi sáng tôi đều được đi bộ trên hòn đảo xinh đẹp này, mọi thứ thật tuyệt vời, bước qua những du khách ít ngủ, bước qua những cửa hàng bận rộn từ sáng sớm, bước qua những người vận chuyển thực phẩm, bước qua những công nhân sửa nhà, bước qua những chú bồ câu kiếm ăn buổi sáng, và bước qua những cây cầu. Những cây cầu ngắn bắc qua các con kênh, ngắm nhìn những người vận chuyển bằng thuyền, tàu... Sự độc đáo ấy có lẽ đã khiến tôi yêu người dân ở đây hơn, họ lao động có lẽ mất sức nhiều hơn những người sống ở ngoài đất liền, nhưng họ chấp nhận cuộc sống ấy, vì không có gì có thể thay đổi được, và điều đó, thật sự tuyệt vời. Trên cả những mệt mỏi, tôi thấy điều đó thật sự đặc biệt, đặc biệt nhất trên trái đất này là những người dân ở đảo với công việc thật khác thường.

Điều cuối cùng tôi muốn chia sẻ về buổi sáng ở Venice, đó là những lời chào. Tôi yêu biết bao mỗi sáng đi qua những cô chú dọn dẹp vệ sinh thành phố, họ chào tôi và cười với tôi với tất cả niềm vui họ có. "Buongiorno" "Ciao". Giờ đã thành thói quen, sáng nào gặp họ mà tôi không chào là tôi không thấy vui được. Có lẽ dù một ngày không dễ dàng gì bắt đầu, nếu tôi giữ cho mình một suy nghĩ tích cực và gặp những người thân thiện tuyệt vời vào buổi sáng, một ngày của tôi đã thực sự dễ dàng hơn ...

Comments